Labels

Được tạo bởi Blogger.

Thứ Ba, 7 tháng 6, 2016

Vợ Chồng A Phủ

Tô Hoài là một nhà văn lớn của nền văn xuôi hiện với nhiều tác phẩm lớn vĩ đại như Dế Mèn phiêu lưu kí, O chuột, Quê người,... Tác phẩm vợ chồng A Phủ nằm trong tập Truyện Tây Bắc năm 1953. Truyện viết về cuộc sống bị áp bức của những người dân lao động bởi ách thống trị tàn bạo của bọn thực dân phong kiến. Tác giả Tô Hoài đã đặc biệt thành công trong việc xây dựng nhân vật Mị chính xác với bản chất của người phụ nữ, con người Việt Nam ở tính cam chịu và tâm hồn trong sáng. Và đồng thời cho thấy được sức ảnh hưởng của ánh sáng Đảng đối với nhân dân.

Tác giả bắt đầu câu chuyện đời Mị bằng một cái nghịch lí. Ai cũng biết thống lí Pá Tra là một nhà nhiều nương, nhiều bạc, nhiều thuốc phiện nhất làng nhưng trước nhà ông thống lí ấy lại có một cô gái bí xị ngồi cúi mặt xuống đất. Nhìn vào tưởng con gái ông, thế thì có bao giờ thấy khổ nữa mà buồn. Hỏi ra mới biết đấy là vợ A Sử. Nguyên nhân ban đầu là do mối nợ của cha mẹ Mị. Hai người khi xưa cưới nhau mà cha Mị không đủ tiền cưới sinh đành phải mượn tiền của ông thống lí. Năm này qua năm khác, từ hồi mẹ Mị còn son sắc đến tận lúc chết đi vì già yếu, lãi mẹ sinh lãi con, món nợ đến đây vẫn chưa trả nổi . Đến cái năm ấy thì Mị cũng đã lớn, ông thống lí  thương lượng với cha Mị gả Mị cho nhà ổng, ổng xóa nợ cho. Dù biết sức đã già yếu, chắc chắn không trả nổi nợ này nhưng cũng thương con quá nên cha Mị từ chối và họ lại quay lại cuộc sống làm để trả nợ đến lúc chết. Nhưng đó là nếu mọi chuyện chỉ đơn giản chỉ có vậy. Tết năm đấy, trai gái đánh pao, chơi bời vui vẻ. Tận dụng lúc này con trai trong làng đến nhà người yêu thổi sáo, A Sử giả người yêu Mị, bắt Mị về nhà cúng ma. Mị trở thành dâu nhà thống lí trong miễn cưỡng.


Lấy về rồi Mị bị đánh đập, bị bắt làm việc như trâu như ngựa. Nếu tính ra ít nhất trâu ngựa còn có thời gian nghỉ thảnh thơi, không như Mị chỉ lủi thủi trong cái buồng kín mít có cái cửa sổ bự bằng bằng tay, trông ra không biết sương hay nắng. Mị còn thua cả tôi tớ trong nhà, nếu thấy ngứa mắt Mị lại bị nhà đó lôi ra đánh trói. Khổ lắm! Đau lắm! Tủi lắm! Nhưng Mị biết làm sao được, Mị còn cha, vì Mị là đứa con có hiếu nên mấy lần trốn về nhà cha tự vẫn nhưng lại nghĩ " Mị chết thì bố Mị còn khô hơn bao nhiêu lần bây giờ nữa" nên lại thôi. Mị quay về giam mình trong cái buồng nhỏ đó đến chết thì thôi. Nghĩ mình cũng không bằng con súc vật nhưng  dù khổ mấy cũng vậy thôi vì "Ở lâu trong cái khổ, Mị quen khổ rồi". Mị đã cam chịu đến quen nhờn mất rồi. Ngày qua ngày sống như cái xác không hồn,không cảm xúc, có đánh cũng không thấy đau nữa, sống cũng chỉ để kéo cho hết cái kiếp này.


Nhưng dù sao đi nữa thì cô vẫn mới chỉ là một cô gái tuổi mới lớn, tuổi đời còn xanh mơn mỡn. Mới đó đã một năm, cái Tết mới lại đến, trai gái lại chơi bời, lại tán tỉnh nhau, cặp cặp tình tứ, trông họ thật vui vẻ. Mị cũng muốn thế, Mị cũng muốn được chơi bời, cũng muốn được yêu. Đây là đầu tiên Mị mong muốn, khao khát thú gì đó đến thế. Tết đó Mị cũng uống rượu, ừng ực vài chén rồi say, Mị ngồi im đó nhìn mọi người nhảy múa, hát hò nhưng lòng Mị lại sống về những ngày trước đó, Mị nghe được văng vẳng tiếng sáo gọi bạn đầu làng của ngày xưa đó. Lúc trước có biết bao nhiêu người mê, ngày đêm thổi sáo đi theo Mị. Tiệc tan,Mị cũng tỉnh,ngồi xuống giường, Mị cảm thấy mình phơi phới trở lại,trong lòng chợt thấy mình như trẻ lại. Phải, Mị còn trẻ. Mị là một cô gái trẻ như mọi cô gái trẻ, muốn được cùng chồng - người yêu thương cùng nhau đi chơi tết. Nhưng A Sử với Mị làm gì có lòng với nhau mà vẫn phải sống với nhau! Nghĩ vậy thôi Mị đã muốn chết đi cho không buồn lại nữa. Mị bị A Sử bắt gặp ngồi thẩn thờ dưới bếp, hắn lôi Mị ra trói giữa nhà giữa cái trời đầu xuân lạnh giá.Và cái nỗi đau, nỗi uất ức trước kia lại không ai mời cũng quay trở lại, lại thế nữa, chẳng lẽ cuộc đời Mị không thoát được khỏi cảnh này sao. Mị bị trói đứng ở đó lúc tỉnh lúc mê, đến khi tỉnh thì không biết sáng từ bao giờ. Mị nhớ người ta có kể lúc xưa thông lí Pá Tra cũng trói một người vợ của ông ta thế này đến chết. Nhớ ra nên Mị sợ, cố cựa quậy xem mình đã chết hay chưa, một chỗ bị buột dây siết lại đau đứt từng mảnh thịt.


Chị dâu cởi trói cho Mị,bảo Mị đi hái thuốc cho chồng. Hình như A Sử bị đánh,người đánh anh là A Phủ. Anh chàng này sau đó bị bắt về, trói lại đánh đập dã man, xong thống lí còn không quên gác cho anh món nợ khủng để bắt anh làm con ở cho ông. Có lần để hổ ăn mất trâu của ông thống lí, anh cũng bị trói đứng giữa sân, ngay chính cái chỗ mà Mị bị trói hôm đó, cũng giữa cái trời lạnh buốt giá. Mị dậy thổi lửa thấy A Phủ nhìn Mị trưng trưng, biết anh còn sống. nhưng Mị vẫn bình thản, nếu A Phủ là cái xác chết đứng đấy, cũng thế thôi. Mị vẫn trở dậy, vẫn sưởi, chỉ biết chỉ còn ở với ngọn lửa. Tâm hồn Mị đã từng trải nhiều giờ cứng như sắt đá, một chút động lòng cũng không có. Những cảm xúc ấy chỉ chớm nở khi Mị nhìn thấy giọt nước mắt của A Phủ. Nàng nhớ ra lúc trước nàng cũng vậy, Mị cũng đã từng khóc, Mị đồng cảm được mọi cảm giác mà A Phủ chịu bấy giờ. giọt nước mắt của A Phủ làm cho ly nước trong Mị bị tràn. Mị đã quyết cởi trói cho A Phủ. Hình ảnh được tâm đắc nhất trong bài là khi Mị cởi trói cho A Phủ, cái đói và cái lạnh dường như khiến cho cơ thể to lớn của anh không còn chút sức lực  ngã khụy xuống, nhưng khi Mị thúc giục A Phủ, anh quật sức vùng lên và chạy nhanh nhất có thể. Con người mạnh nhất là khi khó khăn nhất, chỉ cần thấy được một con đường sống, họ sẽ không màng điều gì để được sống. Hình ảnh A Phủ cho thấy được khát vọng sống to lớn mạnh mẽ của một con người.



Ở phần cuối có hình ảnh Mị chạy theo cùng A Phủ sau đó hai người lấy nhau cùng theo cách mạng. Đối với hai con người đồng cảm này, họ dù gì vẫn là người chạy trốn, họ không có chốn về. Việc Đảng xuất hiện như tia sáng soi đường cho họ ngay lúc họ lạc lối. Giúp họ tìm đến một con đường khác tươi sáng hơn. Ánh sáng của Đảng đã cứu sống họ.

Mị là một cô gái đẹp, vừa đẹp người, vừa đẹp nết, lại còn đẹp trong tâm hồn.Nếu như hình ảnh của A Phủ là của khát vọng sống, nàng Mị là một hình tượng dành cho người phụ nữ Việt Nam. Mị là một cô gái mạnh mẽ cam chịu,Mị cũng sẵn sàng chịu khổ vì chữ hiếu nhưng Mị cũng là một cô gái như mọi cô gái khác, Mị muốn được vui vẻ, muốn được yêu thương. Cũng như thể hiện cho mong ước muốn sống trong vui vẻ, yên bình của người dân miền núi trước những thế lực tàn bạo trong xã hội, tiêu biểu là thống lí Pá Tra,nói rộng hơn là thực dân phong kiến lúc bấy giờ. Con người sinh ra luôn mong tìm đến hạnh phúc,và Đảng đã được lập ra vì ước muốn hạnh phúc của mỗi con người Việt Nam. Chúng ta được hòa bình như ngày nay một phần không nhỏ phải nhờ đến Đảng vậy nên hãy sống và làm việc cho xứng đáng với những gì ta đã nhận được.

( Mị muốn tung bay ~~~~~!!!!!!!!!!!!!!! Up to the sky!!!!!! Mị ước mơ được mặc sịp bay như Superman !!!! Mị muốn có nhiều bồ như JB!!!!
Ôi Mị muốn được bất chấp như Elsa!! Lẹt ịt gô ~~ Lẹt ít gô ~~ Khan hồ ịt bạc èn ni mo ~~~!!!!Mị want to be free !!! )- Mị viết 























0 nhận xét:

Đăng nhận xét