Trong cuộc sống, có những người biết mình, biết thân biết phận, không kiêu ngạo và hùng hổ nhưng trái ngược lại thì cũng có không ít người suốt ngày chỉ biết kêu ca, hành động 1 cách ngạo mạn, họ không biết "Núi cao còn có núi cao hơn" là gì. Và khi con người trở nên tự tin quá thái, sự tự tin quá thái đó sẽ làm cho họ phải té 1 cú thật đau, đau đến nỗi thấm tới tận xương tủy và nhớ đến cuối đời.
Cũng có rất nhiều câu chuyện kể về sự ngạo mạn không biết trời đất là gì, nhưng 1 trong những câu truyện tôi thích nhất là câu chuyện "Voi và Kiến".
Truyện kể rằng :
" Ngày xưa, trong 1 khu rừng rậm có 1 con Voi rất hung dữ. Gặp bất kỳ loài vật nào, Voi cũng dùng đôi ngà ghê gớm của mình húc chết. Voi chưa chịu thua 1 loài vật nào. Vì vậy, càng ngày Voi càng kiêu ngạo.
1 hôm, Voi nghênh ngang đi dạo thì gặp 1 đàn kiến vàng bò qua đường, cho rằng đàn Kiến bé nhỏ láo xược, Voi quát:
- Đàn Kiến con ranh kia, chúng mày không biết tao là ai hay sao mà dám bò ngang qua đường tao đi ? Tao chỉ khẽ dẫm lên 1 cái là chúng mày chết cả nút. Chúng mày không biết thân biết phận tí nào cả.
Trái với Voi nghĩ, đàn Kiến nhỏ bé cứng cỏi đáp lại:
- Này bác Voi, chúng tôi là những người biết mình biết người. Chúng tôi không bao giờ kêu ngạo với ai cả.Nhưng nếu bác cậy sức muốn đánh nhau với chúng tôi thì chúng tôi cũng không sợ. Chúng tôi không chịu lùi bước trước 1 sức mạnh nào đâu.
Nghe đàn Kiến nói vậy, Voi điên người. Voi định dẫm đàn Kiến chết tan xác dưới bàn chân to lớn của mình. Đàn Kiến nhỏ bé đã nhanh nhẹn tản ra, bám ngay lấy chân Voi mà leo lên lưng Voi. Đàn Kiến bảo nhau xúm cả vào 2 mắt Voi mà cắn, khiến cho Voi không thể mở nổi mắt mình, sau đó đàn Kiến lại chạy vào tai voi đục thủng màn nhỉ, khiến cho Voi đau buốt tận óc. Voi cố lấy vòi thổi và quét đàn Kiến xuống nhưng không xuể. Voi đau đớn không chịu nổi, nằm lăn ra giãy giụa ầm trời
Từ đấy, nhà hàng họ Voi phải tránh xa giống Kiến nhỏ bé những ghê gớm. Trước khi ăn gì, họ hàng nhà Voi luôn cuốn thức ăn vào gói, giũ thật sạch, hết sức để không còn Kiến nữa mới dám ăn. Và Voi cũng để ý hết sức, không bao giờ để cho Kiến leo lên lưng mình nữa. "
Câu truyện cho ta thấy rõ được hình ảnh của 1 con voi to lớn nhưng phải chịu thua trước đàn Kiến nhỏ bé hơn mình gấp mấy trăm lần và Voi phải lãnh cái kết không hay dành cho những kẻ ngạo mạn, tự cho mình là nhất trên đời.
Tóm lại, qua câu truyện trên, tôi lại càng rút ra được thêm kinh nghiệm cho đời mình, rằng dù mình có là người mạnh nhất thì cũng sẽ có kẻ mạnh hơn mình, dù mình thông minh nhất nhưng vẫn chưa biết hết được tất cả. Ngay cả những bậc thầy nổi tiếng về sự thông minh được toàn cầu biết đến nhưng vẫn không tự nhận mình là người thông minh nhất thế giới. Mỗi người luôn là hình ảnh, luôn cho chúng ta 1 bài học, bằng cách nhìn nhận họ, nhìn nhận về cách "Đối nhân xử thế" của họ để có thể học tập và cải thiện bản thân. Không nên ngạo mạn, kêu ca và tự cao về bản thân mình rồi nhận lấy 1 câu "Trèo cao té đau", hãy biết mình biết người mà học tập
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét