Nguyễn Công Trứ |
Các sáng tác của Nguyễn Công Trứ đều
được viết bằng chữ nôm, nhưng trong bài này nó lại được mở đầu bằng một câu chữ
hán:
“Vũ trụ nội mạc phi
nhân sự”
Câu này có nghĩa là: Mọi việc trong khoảng đất
trời đều là phận sự của ta. Nguyễn
Công Trứ đã ý thức rất rõ cái tôi của bản thân cá nhân ông đối với nhân dân, đối
với đất nước ngay trong câu thơ đầu tiên. Như vậy, ông khẳng
định chí làm trai hơn hẳn, khẳng định vai trò của kẻ làm trai theo quan niệm
phong kiến. Đến với câu thơ tiếp theo:
“Ông Hi Văn tài bộ
đã vào lồng.”
Ông coi việc nhập
thế làm quan như một trói buộc, giam hãm vào lồng, không phù hợp với nhân cách của ông.Ông coi việc làm quan là mất tự do vậy mà vẫn
ra làm quan : Vì ông coi việc làm quan là một điều kiện, một phương tiện để thể
hiện hoài bão vì dân vì nước và tài năng của mình. điều quan trọng là trong một
môi trường có nhiều trói buộc, ông vẫn thực hiện được lí tưởng xã hội của mình
và vẫn giữ được bản lĩnh, cá tính.
“Khi thủ khoa, khi Tham tán, khi Tổng đốc
Đông
Gồm thao lược đã nên tay ngất ngưởng.”
Nguyễn Công Trứ đã
tự xưng danh, đồng thời khẳng định tài bộ (tài năng lớn, nhiều mặt) của mình.
Và trên thực tế với những thực danh: Thủ khoa, tham tán, Tổng đốc Đông đã chứng
minh cho tài năng lớn của Nguyễn Công Trứ. Câu thơ được ngắt nhịp ngắn đều, chậm
rãi cùng với việc sử dụng điệp từ khi tạo nên một lối nói khẳng định đầy sự tự
hào.
“Lúc bình Tây, cờ đại tướng,
“Lúc bình Tây, cờ đại tướng,
Có khi về Phủ doãn Thừa Thiên.”
Cuộc đời của Nguyễn Công
Trứ là cuộc đời của 1 con người thăng giáng thất thường, có những lúc lên cao
như Tổng đốc cũng có những lúc xuống thấp như 1 người lính. Nhưng khi làm quan,
ông ý thức 1 điều, lúc làm quan thì không lấy đó làm vinh, lúc làm lính thì
không coi đó là nhục. Lí do ông không chịu nhập cuộc khi làm quan là vì ông xem
lúc làm quan chính là nơi để ông thực hiện hoài bão.
Cuộc đời làm
quan khép lại và mở ra buổi nghỉ quan về hưu của Nguyễn Công Trứ.
Đúng là một con người khác lạ đến buổi dứt áo quan về quê cũng
thật khác bình thường:
“Đô môn giải tổ
chi niên,
Đạc ngựa bò vàng đeo ngất ngưởng
Kìa núi nọ phau phau mây trắng
Tay kiếm cung mà nên dạng từ bi.
Gót tiên theo đủng đỉnh một đôi dì,
Bụt cũng nực cười ông ngất ngưởng”
Đạc ngựa bò vàng đeo ngất ngưởng
Kìa núi nọ phau phau mây trắng
Tay kiếm cung mà nên dạng từ bi.
Gót tiên theo đủng đỉnh một đôi dì,
Bụt cũng nực cười ông ngất ngưởng”
Chia tay chốn quan trường nhà thơ về với quê hương thật đúng là
“ ngất ngưởng”. Người ta về quan tiệc tùng linh đình về trong võng
lọng kiệu đẹp, hay cùng lắm là con ngựa gầy nhưng Nguyễn Công trứ
thì lại khác. Về quê chẳng tiệc chia tay, chẳng ngời đưa tiễn, chẳng
vọng lọng kiệu ngựa mà chỉ một mình với con bò vàng đủng đỉnh. Bò mà đeo đạc ngựa
thì chỉ ở Nguyễn Công Trứ mới có.
“ Kìa núi nọ phau phau mây trắng,
Tay
kiếm cung mà nên dạng từ bi.
Gót
tiên theo đủng đỉnh một đôi dì,”
Ông
thật hóm hỉnh, đi lên chùa, cái chốn thâm nghiêm nơi cửa Phật. Nguyễn Công Trứ lại “Gót
tiên theo đủng đỉnh một đôi dì”, người mang theo đôi hầu gái, đâu phải mang
theo hầu gái là điều không đúng đắn. Bởi với ông, Tiên Phật là cái điều mình thể
hiện ở trong lòng chứ không phải ở bên ngoài. Dù đi đâu, làm gì, dù có khác người
đi chăng nữa,với ông đó là cách mà ông thể hiện bản lĩnh đối với chính bản thân
ông.
“Được
mất dương dương người thái thượng,
Khen chê phơi phới ngọn đông phong.
Khi ca, khi tửu, khi cắc, khi tùng,
Không Phật, không Tiên, không vướng tục.
Chẳng Trái, Nhạc cũng vào phường Hàn, Phú,
Nghĩa vua tôi cho vẹn đạo sơ chung.
Trong triều ai ngất ngưởng như ông!”
Khen chê phơi phới ngọn đông phong.
Khi ca, khi tửu, khi cắc, khi tùng,
Không Phật, không Tiên, không vướng tục.
Chẳng Trái, Nhạc cũng vào phường Hàn, Phú,
Nghĩa vua tôi cho vẹn đạo sơ chung.
Trong triều ai ngất ngưởng như ông!”
Cuộc đời của ông từ đây nhàn hại với những thú vui tao nhã.
Đối với ông khen chê không là chuyện ông đáng để tâm tới ông cứ sống
theo cách cảu mình. Cuộc đời này còn gì vui hơn hạnh phúc hơn khi
được sống đúng là chính mình. Mấy ai được sống là chình mình còn
Nguyễn Công Trứ thì làm được điều đó. từ đây ông đắm mình trongthus
vui tuổi già đó là ca trù không vướng tục. Từ “khi” được điệp đi
điệp lại nhiều lần thể hiện sự lặp lại của những thú vui ấy. Ca
trù, rượu nóng ông say sưa trong hơi men và điệu cắc điệu tùng. Đúng
là một cuộc sống đầy âm nhạc. Ông cứ sống như thế chẳng theo tiên
theo phật cứ sống theo cách của chính ông mà thôi. Đây là đoạn thơ hay
nhất trong bài nếu như hai câu trước trải dài để thể hiện sự thanh
thản khi về hưu thì hai câu sau lại đầy ắp tiếng nhạc.
Nguyễn Công Trứ tự đặt mình ngang hàng với những các nhân vật
nổi tiếng ngày xưa:
“Chẳng Trái, Nhạc cũng vào phường Hàn, Phú,
Nghĩa vua tôi cho vẹn đạo sơ chung.
Trong triều ai ngất ngưởng như ông!”
Nghĩa vua tôi cho vẹn đạo sơ chung.
Trong triều ai ngất ngưởng như ông!”
Trái Tuân thời Hán và ba ngưội thời Tống: Nhạc Phi, Hàn Kì, Phú Bật –
những danh tướng có sự nghiệp hiển hách. Kêt thúc bài thơ ông không quên
nhắc tới công lao mà mình đã đạt được trước khi về hưu. Đó là nghĩa
vua tôi cũng đã tròn đạo. Ông ca lên điệp khúc ngất ngưởng của mình,
ông sống và làm việc tận tụy hết mình nhưng đồng thời cũng có
những thú vui khác người.
bài thơ Bài ca ngất
ngưởng có ý nghĩa, khích lệ người đọc hãy sống mạnh mẽ, hãy sống có ích để cuộc
đời mình ngày một có ý nghĩa, không chấp nhận một cuộc sống tẻ nhật, vô nghĩa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét